Diễn Đàn LGBTQ+ Bà Rịa Vũng Tàu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn LGBTQ+ Bà Rịa Vũng Tàu

Nơi hội tụ những đam mê
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
Latest topics
» [BẠN CÒN NHỚ?]
Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII EmptySat Nov 26, 2016 11:13 am by Admin

» Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII
Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII EmptySun Sep 25, 2016 8:09 pm by KiyoshiNguyen

» Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VI
Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII EmptySun Sep 25, 2016 8:07 pm by KiyoshiNguyen

» Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương V
Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII EmptySun Sep 25, 2016 8:06 pm by KiyoshiNguyen

» Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương IV
Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII EmptySun Sep 25, 2016 8:05 pm by KiyoshiNguyen

» Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương III
Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII EmptySun Sep 25, 2016 8:03 pm by KiyoshiNguyen

» Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương II
Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII EmptySun Sep 25, 2016 8:03 pm by KiyoshiNguyen

» Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương I
Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII EmptySun Sep 25, 2016 8:01 pm by KiyoshiNguyen

» Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Chương V
Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII EmptySun Sep 25, 2016 7:57 pm by KiyoshiNguyen

Top posters
KiyoshiNguyen
Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII Vote_lcapTruyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII I_voting_barTruyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII Vote_rcap 
Admin
Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII Vote_lcapTruyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII I_voting_barTruyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII Vote_rcap 
DavidCang
Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII Vote_lcapTruyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII I_voting_barTruyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII Vote_rcap 
May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  
CalendarCalendar

 

 Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII

Go down 
Tác giảThông điệp
KiyoshiNguyen
Quản Trị Viên
Quản Trị Viên



Tổng số bài gửi : 12
Join date : 18/09/2016
Age : 30
Đến từ : TP. Bà Rịa

Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII Empty
Bài gửiTiêu đề: Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII   Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII EmptySun Sep 25, 2016 8:09 pm

– Không mẹ ạ, con chỉ muốn nhìn lại căn phòng này một lần nữa trước khi con đi ạ – Hào nhìn mẹ tui nói

– Mẹ biết con rất đau lòng nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ mau qua thôi còn, khi nào ổn định mẹ sẽ sang thăm con thường xuyên – me tui ôm anh vào lòng.

– Con biết rồi mẹ con không sao đâu, sẽ tốt thôi mà mẹ, cuộc sống mới sẽ làm con mau quên thôi mà mẹ – Hào nói rồi ôm xiết mẹ tui, trong lòng Hào không hề giận mẹ tí nào vì hơn ai hết Hào hiểu nỗi khổ của mẹ tôi, anh biết mẹ tôi cũng đau lòng nhiều lắm.

– Mẹ còn nhớ lúc nhỏ người mẹ yêu thương nhất là Hào, Hào yếu ớt lắm, bệnh hoài làm mẹ lo nhiều lắm, với Vỹ thì khác Vỹ khỏe mạnh hơn nên mẹ cũng ít quan tâm mỗi lần Hào có chuyện gì tâm sự với mẹ, mẹ đều lắng nghe Hào nhưng riêng lần này thì mẹ xin lỗi Hào mẹ không thể giúp Hào được, mẹ biết mẹ ích kỷ nhưng mẹ không thể nào để chuyện hai đứa con trai của mẹ có thể yêu nhau được đó không phải là một chuyện đơn giản như con nghĩ là chỉ cần tình yêu là được, là một người mẹ, mẹ không thể đứng nhìn

hai đứa bị xã hội này vùi dập được, Hào hiểu cho mẹ nhe – nước mắt của mẹ tui nhiễu lên tay anh.

– Con hiểu mà mẹ

– Uhm con hiểu thì tốt rồi, thui ngủ sớm đi mẹ đi ngủ trước đây – mẹ tui nói xong thì đứng dậy đi về phòng

– Mẹ – tiếng của Hào gọi mẹ tôi, đứng ngoài cửa nhìn vào chổ anh, tối nay con muốn ngủ với mẹ được không.

– Được con yêu.

10h30 tui mới lên được xe không biết là tui có thể lên kịp lúc Hào đi không nữa, trong lòng tui giờ nóng ra, tui lấy cái điện thoại cùi bắp của chú út mới cho tui mượn gọi cho nhỏ Quỳnh hỏi lại thật Kỷ chuyện ngày hôm đó.

– Alo bà ngủ chưa Quỳnh

– Trời ơi…Vỹ hả ông trốn đâu cả tuần nay vậy tui gọi cho ông mà không được hum đó tui nói Gia Hào vẫn còn giận ông không muốn tha thứ cho ông là đùa thôi, mọi chuyện thế nào mà ông nghĩ học cả tuần tui gặp Gia Hào thì Hào nói là hết rồi vậy thôi à, tui không biết có phải tui đã làm cho hai người hiểu lầm nhau không nhưng hôm đó Hào thật sự rất xúc động trước là thư của ông và nói là sẽ đến rạp chiếu phim tui không hiểu chuyện gì đã xãy ra nữa…alo Vỹ ông có nghe tui nói không vậy… có gì để tui giải thích với Gia Hào giùm cho alo…alo…alo – tiếng con nhỏ Quỳnh vẫn còn văng vẳng trong điện thoại nhưng tui thẫn thờ không biết nói gì nữa. thì ra Hào đã tha lỗi cho tôi Hào vẫn còn iu tôi trời ơi tôi mong sao bây giờ tôi có thể ở ngay trước mặt Hào, đáng lẽ lúc đó tui không nên lẫn trốn mà phải tìm Hào hỏi cho ra lẽ chứ, tui thật là vô dụng mà.

*trong phòng mẹ của tôi*

“Mẹ ơi có điện thoại kìa” Hào kêu mẹ tui

– Ai thế Hào – me tui cầm điện thoại lên.

– Chú út không biết giờ này gọi làm gì nhỉ – mẹ tui bấm nút rồi nghe máy.

– Chú nói sao thế mẹ – Hào hỏi mẹ khi thấy mẹ tôi quay lại.

– Chú út nói Vỹ đang trên xe trở về thành phố – mẹ tôi ngồi xuống cạnh bên cạnh Hào

– Trời sao Vỹ khờ vậy.

– Thôi con đừng nghĩ nhiều quá tới đâu tính tới đó chưa chắt ngày mai Vỹ đến kịp đâu, ngủ đi con

Hào nghe lời mẹ nắm xuống ngủ nhưng anh không tài nào ngủ được vì mỗi khi nhắm mắt lại cứ y như là hình ảnh của tui cứ hiện về trong anh, ngày mai rồi sẽ ra sao, đó không chỉ là câu hỏi của Hào đặt ra mà còn cho cả tui, cả mẹ, và cả những ai đang theo dõi câu truyện này, liệu rồi ngày mai tui có gặp được Hào, liệu tình yêu của chúng tôi có làm mẹ tui cảm động mà nghĩ khác đi, liệu rồi tôi và anh có được ở bên nhau.

Giờ đã quá 5h giờ sáng, xe của tôi mới đến bến xe, nhanh thật nhanh tôi leo lên một chiếc taxi kêu bác tài thật nhanh chở tui ra sân bay. Tim tôi lúc này đập thật mạnh tui hồi hợp lắm tôi không biết rồi mình sẽ có được gặp Hào hay không, gặp anh để tui có thể hỏi anh có tha thứ cho tui hay không cầu trời cho tôi được gặp anh, tui không ngừng hối thúc bác tài chạy nhanh lên kẻo trể, nhưng tôi biết bác ấy cũng đã chạy một cách nhanh nhất có thể trời ơi cầu mong là sẽ kịp

Jingle bell, jingle bell jingle on the way oh what fun it is to to ride in a onehorse open sleight. Giai điệu của bài hát jingle bells cứ vang lên thổn thức vậy, hôm nay là giáng sinh còn là sinh nhật của tui nữa chứ, nếu có một điều ước trong ngày sinh nhật tui chỉ mong được gặp Gia Hào…jingle bell, jingle bell, jingle on the way…

Sân bay Tân sơn nhất 5h 32 phút

– Hào à con vào trong được rồi đó – Hào quay lại nhìn mẹ mắt rưng rưng, rồi nhìn xung quanh thêm một lần nữa, Hào chạy đến ôm thật xiết mẹ tôi

– Con sẽ nhớ mẹ lắm, cả Vỹ nữa huhuhuhuhu – mẹ tui vỗ vỗ lên lưng anh rồi nói

– Mẹ cũng sẽ nhớ con lắm, ba đang công tác bên đó ba se đón con, qua đó việc đầu tiên là gọi điện cho ba nghe chưa, với lại thời tiết bên đó bây giờ lạnh lắm có tuyết rơi nữa con nhớ giữ âm, nhớ coi chừng bệnh suyễn của con đó lúc nào cũng mang thuốc trong người nghe, không được quên đâu đó – mẹ kỷ càng dặn dò Hào từng chút.

– Con biết rồi, con đi nhe mẹ, con yêu mẹ nhiều lắm – Hào hôn lên má mẹ một cái rồi quay lừng đi nhưng từ đâu nghe tiếng của một ai đó, chính xác là tiếng của tôi, tôi đã đến kịp lúc.

– Hào khoan đi đã – tui vội chạy đến thở hòng hộc trước mặt Hào và mẹ,tui đã chạy vòng vòng từ nãy tới giờ cũng may ông trời cho tôi gặp được anh, không đợi hai người đó phản ứng tui nắm lấy tay Hào thật chặt kéo anh chạy theo tui trước cái nhìn ngơ ngát của mẹ.

Tui nắm tay Hào thật chặt, cứ chạy, chạy thật nhanh, thật nhanh, tui Và anh cứ chạy xen qua những dòng người đông đúc tại sân bay, tất cả mọi người đều nhìn theo chúng tôi, tui ngoắc một chiếc taxi kéo Hào lên đó đóng chặt cửa rồi nói với anh tài xế

– Anh cứ chạy đi, ngược hướng sân bay càng xa càng tốt – tui biết hành động của mình là trẻ con lắm nhưng thật sự tui không còn cách nào khác hơn có thể

– Hào à,Vỹ biết Hào vẫn còn yêu Vỹ và đã tha thứ cho Vỹ rồi đúng không, nhưng tại sao Hào lại đồng ý đi du học Hào có thể nói cho Vỹ biết được không – tui nắm chặt lấy tay anh hỏi, nhưng anh Hào không nói gì mà nước mắt anh cứ tuôn trào, Hào không nói nhưng tui cũng chẳng cần Hào nói tui chỉ biết tui yêu anh và tui chỉ cần có anh là được tui không quan tâm đến những gì xung quanh dù là lý do gì.

– Hào…Hào thấy khó thở quá, khó thở quá chắt là lúc nãy chạy mệt quá nên bệnh của Hào tái phát rồi, nhưng thuốc Hào không có mang theo.

– Anh tìm một nhà thuốc nào ghé lại cho tui giùm, mau lên đi – tui nói rồi ôm Hào vào lòng

– Không sao sẽ không sao đâu mà đã có Vỹ bên cạnh Hào rồi – xe thắng lại trước một nhà thuốc tôi nhanh chân đi xuống chạy

vào trong để mua thuốc cho anh.

– Chạy đi chú, chạy về sân bay đi chú – Hào nói với ông tài xề khi tôi vẫn còn lay hoay trong quầy thuốc.

– Nhưng mà… – ông tài xế

– Chú cứ chạy đi – thế là chiếc xe lăn bánh ngay vừa lúc tôi cầm vỉ thuốc đi nhìn theo chiếc xe, tôi đánh rơi luôn cả vỉ thuốc xuống đất, mình cũng ngồi phịch xuống luôn, thế là hết, hết thật rồi…

Trên xe Hào quay lại nhìn tôi và…khóc…khóc rất nhiều

Sao Hồ Ngọc Hà lại có một bài hát hợp với tui lúc này quá “vòng tay cố níu một người chắt ra đi không quay lại, vòng tay cố xiết chặt anh dẫu biết rằng chỉ là thế thôi, tình anh đã hết thật rồi đã không như em mong đợi, đành chìm vào giất ngủ sâu để trôi về những giất mơ hôm nào”

Tui ngồi đó mà nhìn theo chiếc xe chở Hào đi xa dần, xa dần rồi mất hút. Trong lúc này hàng tram, hàng ngàn kỉ niệm trong tui cứ ùa về, như mới ngày hôm qua thôi chúng tôi mới nhập học, tui còn chọc bọn du côn khiến hào tì nữa bị đấm, mới ngày hôm qua thôi Hào còn lấy cây lau nhà đánh bọn chúng cứu tôi, tôi còn cỗng anh về, anh còn thoa thuốc cho tôi, té ngã lên người tôi đứng dậy dỏ ửng cả má.

Mới ngày hôm qua thôi tôi với Hào với thằng Tuấn Anh, nhỏ Quỳnh đi xem phim, Hào còn nắm chặt tay tui lúc anh sợ, tui còn nhặt chiếc giầy mang lên chân cho Hào, còn nhớ lúc Hào bị bắt trong trung tâm thương mại, lúc tôi ôm thật xiết anh bảo rằng tôi rất iu anh. Nhớ lúc ở Vũng Tàu, bài Big Big World đã làm nền cho tình yêu của chúng tôi, tôi còn deo lên tay anh chiếc nhẫn, tôi đã cố tình trang trí đèn hoa thật đẹp để tỏ tình với anh, tui cùng anh đi chân không dạo thành phố Sài Gòn, cùng nhau đi dưới mưa, cùng đi xe buýt, anh ngủ gục dựa lên vai tôi, cùng nhau cầu nguyện dưới tượng Đức Mẹ, nhớ những lúc anh giận tui, rồi tui giận anh, nhớ những lúc Hào chỉ bài cho tui, nhớ những giờ ra chơi tui và anh quấn quýt bên nhau. Nhớ những lúc tui và anh mặn nồng với nhau, nhớ lần đầu tiên của cúng tôi. Còn ánh mắt, nụ cười, nước mắt, hơi thơ, giọng nói, hình bóng của Hào trời ơi vậy mà giờ này chỉ một câu thôi. “Tôi mất anh rồi”

“Và chúng tui xin được chúc mừng em Hoàng Gia Vỹ với số điểm 29.5 là thủ khoa của trường chúng ta năm học 2014 – 2015, em sẽ được nhận từ nhà tài trợ phần thưởng trị giá 50 triệu đồng tiền mặt, xin mời em lên bục nhận giải thưởng và mời hiệu trưởng trường lên trao phần thưởng cho em Hoàng Gia Vỹ”

Cuối cùng ước mơ trong suốt hai năm nay tui cố gắng phấn đấu cũng đã trở thành sự thật, tuy không phải là số điểm cao nhất nhưng thật sự tui rất vui và hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ của tui dưới tràn pháo tay giòn giã từ phía dưới cho thấy được điều đó. Trong suốt hai năm nay, có lẽ nụ cười hôm nay của tui là sãng khoái nhất, từ khi Hào đi tui xem như thế giới này xụp đổ hết vậy, tui sống nhưng cũng không, lúc nào cũng thẫn thẫn thờ thờ, như người vô hồn, không chú ý gì vào học tập, đi học tui cứ ngủ, về nhà tui cũng cứ ngủ , tui sống một cuộc sống như không có ngày mai vậy, mẹ tui buồn lắm nhưng bà cũng không thể làm gì hơn, có nhiều lúc tui vô tình nhìn thấy mẹ tui lặng lẽ nhìn vào hình của Gia Hào rồi khóc rất nhiều, mẹ không biết quyết định mẹ đưa ra có thật sự đúng như mẹ đã nghĩ, hay dù có làm gì thì tui, Gia Hào và mẹ cũng đều đau khổ, cuộc sống của tui như thế cứ từng ngày lặng lẽ mà trôi qua.

cho đến hôm, có một người đã làm tui thay đổi tất cả, cô ấy chửi tui thật nhiều, thậm chí tát tay vào mặt tui, đổ cả nước lên đầu tui, cô ấy khóc lặng lẽ quay lưng đi. Tui nhìn theo dáng đi của cô ấy rồi nhìn về phía chân trời xa tui không biết nơi ấy Hào có đang sống những chuỗi ngày đau khổ giống như tui không, tại sao tui phải sống một cuộc sống bất cần đời trong khi tui là người bị bỏ rơi chứ, cô ấy nói đúng và tui đã thay đổi, và hôm nay tui đã lấy được sự minh chứng có ý nghĩa nhất để cho cô ấy biết tui thật sự đã thay đổi. sau khi nhận phần thưỡng tui gọi về mừng với mẹ xong thì ba chân bốn cẳn chạy ngay đi tìm cô ấy, chắt mọi người cũng đón biết được cô ấy là ai rồi đúng không ?.

– Quỳnh – tui gọi lớn, đây là cái công viên quen thuộc bên cạnh trường của tui nơi đó đã có biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn với tui.

– Vỹ, đây nè – Quỳnh đưa tay vẫy vẫy tui.

– Trời Vỹ làm gì mà thở hòng hộc thế, đổ hết mồ hôi rồi kìa – Quỳnh vừa nói vừa đưa cho tui miếng khăn giấy, tui câm lấy mãnh khăn lau lau lên mặt rồi quay qua nhìn Quỳnh vừa cười vừa nói.

– Tại Vỹ sợ Quỳnh chờ lâu mà, Vỹ có cái này Hay lắm muốn cho Quỳnh xem nè – tui vừa nói vừa lấy trong cặp ra tấm giấy chứng nhận cho Quỳnh xem

– Trời Vỹ đậu thủ khoa rồi hả giỏi quá vậy – Quỳnh nhào đến ôm tui mà nhảy cẩn lên, tui quá hạnh phúc nên cũng ôm lấy Quỳnh mà nhảy chung với cô ấy. tui với Quỳnh chợt nhận ra nên chúng tui vội bỏ nhau ra rồi nhìn nhau ngượng ngùng, tui thì ngước lên nhìn trời nhìn mây còn Quỳnh thì cúi gầm xuống đất không dám ngẫn mặt lên.

– Quỳnh muốn Vỹ tặng gì cho Quỳnh nè – tui quay qua hỏi Quỳnh.

– Gì cơ, sao lại tặng quà cho Quỳnh chứ, Quỳnh có làm gì đâu – Quỳnh quay qua nhìn tui tròn xoe mắt, chớp chớp vài cái.

– Ngày đó không có Quỳnh, Vỹ không biết là mình sẽ phải sống những ngày đau khổ đó như thế nào nữa, nếu không nhờ Quỳnh tát cho Vỹ vài cái tát thì chưa chắt Vỹ đã tỉnh ngộ và được thành tích như ngày hôm nay, Quỳnh nói đúng quá khứ vui thì là kĩ niệm mỗi khi ta buồn nhớ ta nhớ tới nó rồi mĩm cười, còn quá khứ buồn thì đừng giữ nó lại làm gì, cũng nhờ vậy mà Vỹ mới thông suốt, mới có thể cố gắng rất nhiều để thực hiện ước mơ, 3 ước mơ của Vỹ đã thực hiện được 1 còn 2 ước mơ nữa nhưng chắt chỉ thực hiện được 1 thôi – tui khẽ cúi mặt xuống một giọt nước mắt của tui lăn dài trên má, người tinh ý chắt chắn sẽ biết tui đang nghĩ gì và ước gì, Quỳnh cũng im lặng không nói gì.

– Nhưng không sao, mơ thì cứ ước mơ, ít ra không ai cấm mình được phép mơ – tui ngẫn mặt lên nói với Quỳnh, cô ấy quay sang nhìn tui cười. tui khẽ lấy tay đưa lên mái tóc của cô ấy, nó dính một cái lá và khô và tui đang lấy tay gở nó xuống giúp Quỳnh, rồi đột nhiên Quỳnh ngước lên nhìn tui, bốn ánh mắt chúng tui nhìn nhau, thật lâu, thật xâu, tui cúi nhẹ đầu chút nữa, Quỳnh nhắm mắt lại, tui lại cúi xuống thêm chút nữa, tim tui đang đập rất mạnh, tui nghĩ Quỳnh cũng thế, 6cm nữa môi tui và môi Quỳnh sẽ chạm vào nhau, 3cm, 1cm, môi tui và môi Quỳnh chạm vào nhau. 0.05 giây tui lấy môi mình ra, Quỳnh mở mắt ra, cô ấy hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì cúi mặt xuống.

– Vỹ xin lỗi, Vỹ…- tui ấp úng.

– Không sao Quỳnh hiểu mà – Quỳnh nói với tui bằng cái giọng buồn thêu, tui chắt là như vậy. một khoãng trống thật im lặng một hồi thật lâu, tui không biết nói gì với Quỳnh nữa, Quỳnh cũng thế.

– A – tiếng của tui và Quỳnh phát lên cùng một lúc.

– Quỳnh nói trước đi – tui nói

– Còn hơn 1 tuần nữa là tới sình nhật của Vỹ đúng không, ngày hum đó cũng là giáng sinh luôn, Quỳnh sẽ tặng cho Vỹ một món quà bất ngờ nè hihihi – Quỳnh quay qua nhìn tui mĩm cười thật tươi.

– Mà Vỹ định nói gì với Quỳnh thế ? – Quỳnh hỏi tui.

– À không có gì, Vỹ cũng định nhắt Quỳnh về ngày sinh nhật, uhm…ngày hôm đó Vỹ…Vỹ – tui lại ấp úng, dường như Quỳnh hiểu thứ đó không phải là thứ tui muốn nói với Quỳnh.

– Vỹ nè Quỳnh có chuyện này muốn hỏi Vỹ – Quỳnh cúi mặt hỏi tui.

– Uhm Quỳnh hỏi đi, Vỹ có thể trả lời tất cả những gì Quỳnh muốn biết mà.

– Hai năm rồi…nhưng thật sự Quỳnh biết Vỹ vẫn chưa quên được Hào đúng không, thành tích của Vỹ ngày hôm nay có thể một phần là do Quỳnh, nhưng thật sự những gì Vỹ cố gắng tất cả là đều vì Gia Hào, phần thưỡng đó cộng với số tiền Vỹ giành dụm bao lâu nay không dám tiêu xài đủ để Vỹ qua Canada thăm Hào hai tuần đúng không, cả vé máy bay Vỹ cũng đã đặt rồi, ngay ngày 23 tháng 12, khi qua đến Canada là ngày 24 tháng 12 là ngày sinh nhật của Vỹ, là ngày cách đó 2 năm hai người rời xa nhau đúng không. Ước mơ thứ nhất là nền để thực hiện ước mơ thứ 2, ước mơ thứ 2 là được gặp Gia Hào, và ước mơ cuối cùng là ba, mẹ của Vỹ sẽ chấp nhận chuyện hai người iu nhau đúng không – Quỳnh nói đúng tất cả làm tui hết sức ngạc nhiên, tui chưa kịp nói gì thì Quỳnh nói tiếp.

– Xin lỗi hôm trước qua nhà Vỹ, Quỳnh đã lỡ đọc quyển nhật kí mà Vỹ ghi trên đó là “lưu bút những ngày tui xa anh”, xin lỗi vì đã không tôn trọng quyền riêng tư của Vỹ nhưng thật sự Quỳnh muốn nói…là…Quỳnh…

Quỳnh…

– Vỹ không trách Quỳnh đâu, nhưng Vỹ thật sự không tài nào Quên được Gia Hào, từ khi Hào đi Vỹ đã cố rất nhiều nhưng… không tài nào Vỹ quên được. nói thật cũng có những lúc Vỹ cố thử xem Quỳnh là người yêu của Vỹ để quan tâm chăm sóc cho Quỳnh nhưng Vỹ không làm được, cũng như lúc nảy, nụ hôn ấy đối với Vỹ hoàn toàn không có cảm giác gì hết – tui quay qua nắm chặt lấy tay Quỳnh

– Vỹ chỉ sang đó gặp Hào để hỏi rõ chuyện 2 năm về trước tại sao Hào lại bỏ lại Vỹ một mình, tại sao Hào lại làm vậy, có phải vì Hào không còn yêu Vỹ nữa không, nếu Hào thật sự Hào không còn yêu Vỹ nữa thì…thì… Vỹ sẽ về lại Việt Nam thật sớm, cố gắng quên Hào và…và sẽ cố gắng tập yêu Quỳnh – tui nhìn sâu vào trong mắt Quỳnh nói. Quỳnh vội buông tay tui ra, rồi quay lưng ra phía khác nói với tui.

– Có chuyện này không biết Quỳnh có nên nói với Vỹ không, nhưng Quỳnh nghĩ là nên nói, Quỳnh không phải là Thảo chỉ biết ích kỹ trong tình yêu. Năm đó Hào đi được gần một tháng Hào gọi điện về cho Quỳnh rất thường xuyên chỉ để hỏi thăm Vỹ – tui đi vòng ra trước mặt Quỳnh nhìn cô ấy với vẻ rất xúc động.

– Quỳnh nói sao, Hào…Hào…

– Vỹ hãy để Quỳnh nói hết đã, Hào gọi điện gần như là mỗi ngày cho Quỳnh chỉ để thăm hỏi về Vỹ thôi, lúc đó Hào rất buồn khi nghe Quỳnh nói là Vỹ đang tự dày vò bản thân, sống những ngày tháng đau khổ. Gọi điện cho Quỳnh 60 phút Hào đã khóc trong điện thoại hết 40 phút rồi, Quỳnh biết lúc đó thật sự Hào cũng rất đau khổ, Vỹ tưỡng chỉ mình Vỹ đau ah, Hào ra đi thì vui vẻ lắm sao, một mình Hào nơi xứ lạ quê người không một ai thân thích, không có một người bạn để tâm sự dưới cái mùa đông giá lạnh của canada Vỹ tượng Hào muốn như vậy lắm à, thật ra ngày hôm đó trước mặt Quỳnh và Tiểu Tam, Hào đã tha thứ cho Vỹ, Hào cũng có đến rạp chiếu phim, nhưng khi vừa đi đến cửa đã bị Thảo và mẹ của Vỹ chặn lại, họ đã tác động Hào rất nhiều, Hào yếu đuối và bé nhỏ lắm nên Hào đã chọn cách thà mình đau khổ ra đi cầu mong cho mẹ Vỹ và Vỹ có cuộc sống hạnh phúc hơn thôi.

Vỹ tưỡng Quỳnh có thể can dảm đứng trước mặt Vỹ mà chửi Vỹ, đánh Vỹ thậm chí là tát Vỹ, nhưng Quỳnh có thể làm vậy vì Hào đã truyền cho Quỳnh sự cảm thông và đồng cảm sâu sắc nhất, Hào có một tình yêu vô cùng cao thượng mà Quỳnh thấy ngưỡng mộ lắm. đúng là trong hai năm cùng gắn bó với Vỹ, Quỳnh không thể nào không kiềm lòng mình nói là không có tình cảm với Vỹ được, những lúc không có Vỹ bên cạnh Quỳnh thấy trống trãi lắm, Quỳnh đã từng hy vọng. Nhưng mấy ngày hôm trước thui khi đọc được quyển nhật kí của Vỹ thì Quỳnh hiểu trong lòng của Vỹ chỉ có Hào thui, nên hôm nay Quỳnh mới kể hết cho Vỹ nghe vì Quỳnh biết mình không thể ích kỷ, dù Vỹ có bên cạnh Quỳnh thì trong lòng của Vỹ cũng chỉ nghĩ đến Hào mà thôi.

Nhưng không sao Quỳnh cảm thấy mình mượn Vỹ như vậy là quá lâu rồi cũng đã đến lúc Quỳnh phải trả Vỹ về cho Hào. Nhưng có một điều Quỳnh muốn nói là, Quỳnh, Vỹ và cả Hào nữa mãi mãi là những người bạn tốt của nhau nhe Vỹ – Quỳnh nói xong mà nước mắt tui cứ tuôn rơi, tui chạy đến ôm trầm lấy Quỳnh gục vào vai cô mà khóc, tui khóc vì tui biết Hào thật sự không phải là hết yêu tui, tui nên biết điều này sớm hơn chứ, tui khóc là vì chắt trong hai năm qua Hào sống cô đơn và vất vả lắm, và tui cũng không vì Quỳnh, thật sự tui không ngờ là Quỳnh là một người bạn tốt với tui với Hào như vậy, Quỳnh đúng là một thiên thần dẫn đường cho tui và Hào trong những lúc tâm tối nhất.

– Cảm ơn Quỳnh nhiều lắm, Vỹ không biết nói gì để cám ơn Quỳnh nữa, nhưng thật sự trong lòng Vỹ rất muốn nói Quỳnh là người bạn tốt nhất của Vỹ

– Không cần cảm ơn nhiều vậy đâu, đi thăm Hào về mua một món quá to cho Quỳnh là được rồi – Hào đẩy tui ra nhìn tui cười rồi lấy tay lau đi những dòng nước mắt trên má của cô.

– Uhm nhất định rồi – tui trả lời Quỳnh.

– Vỹ đã chuẩn bị món quà giáng sinh nào có ý nghĩa nhất cho Hào chưa vậy, mà Quỳnh nghĩ chắt Vỹ chính là món quà có ý

nghĩa nhất mà chúa đã ban tặng cho Hào rồi đó hihihi – tui và Quỳnh cứ ngồi nói chuyện ở công viên mà quên luôn cả thời gian.

8 giờ 12 phút, sáng giờ Canada.

– Merry Christmas – một thanh niên người nước ngoài nói.

– Oh, peter merry Christmas – đang chăm chú vào quyển sách Hào khẽ ngẩn đầu lên nâng gọng kính rồi nhìn câu con trai

người nước ngoài ấy, khuôn mặt góc cạnh nam tính, chiếc mũi cao đôi môi hồng hồng xinh xinh, mái tóc màu nâu xoăn tít, đặt biệt là đôi mắt sáng màu xanh lá cây đang chăm chú nhìn Hào. Ngồi xuống cạnh Hào, Peter quay sang giật cuốn sách trên tay Hào.

– Hôm nay là giáng sinh sao Hào lại ngồi đây đọc sách một mình thế – Peter nhìn Hào mĩm cười.

– Uhm…uhn…Hào – Hào ấp úng không biết nói gì khi anh khẽ đưa tay lên lau dòng nước mắt.

– Hào vẫn còn nhớ đến người con trai, người yêu của Hào ở Việt Nam à – Peter khẽ lấy tay mình lau đi giọt nước mắt còn lại bên mắt bên kia của Hào.

– Peter biết Hào rất yêu người đó, nhưng Peter cũng biết rằng mình rất yêu Hào, Peter yêu Hào đã hơn một năm nay rồi nhưng Peter chỉ chờ đợi một ngày nào đó Hào gật đầu đồng ý thui, chỉ cần Hào đồng ý chúng ta sẽ đi đăng kí kết hôn ngay, Peter không biết sao mình lại có thể yêu Hào nhiều đến như thế nhưng, Peter chỉ ước một ngày nào đó chúng ta sẽ là của nhau, Peter được ăn những món Việt Nam rất ngon mà Hào nấu, được cùng Hào sang Việt Nam đi khắp các nẻo đương Việt Nam để hưỡng tuần trăng mật tuyệt vời của chúng ta – Hào quay qua nhìn chàng trai tốt bụng và có một tình yêu cháy bỏng như Peter rồi nói.

– Peter à, Peter là một chàng trai vô cùng tốt bụng và đáng ngưỡng mộ chính vì thế mà mình không thể tự tiện nói yêu cậu được, vì sợ khi dối lòng nói yêu Peter sau này lại làm cậu không vui Hào không muốn như vậy, Hào… – đôi mắt Hào mở to đến mức có thể, tim anh như ngưng đập, hơi thở đứt khoãng, khi anh không thể tìn vào mắt mình nữa Gia Vỹ đang đứng trước mặt anh sao. Hào khẽ đứng lên nhìn về phía tui, hai mắt anh rưng rưng, nhưng chắt Hào không thể nào khóc được nữa, vì lúc này ngay cả anh còn không biết mình tên là gì nữa.

Vỹ vội chạy đến ôm trầm lấy Hào thật chặt, thật chặt.

– Vỹ đã nghe hết những gì Hào nói với Peter rồi thật ra Hào vẫn còn yêu Vỹ rất nhiều và chua bao giờ quên Vỹ đúng không, hai năm trước Hào ra đi là vì muốn tốt cho Vỹ đúng không, Vỹ không bao giờ, sẽ không bao giờ Vỹ để mất Hào thêm lần nữa đâu.

Vỹ nói xong rồi ghe môi mình hôn lấy hôn để môi của Hào, đây có lẽ là nụ hôn nồng cháy nhất, cháy bỏng nhất mà tui có thể cho Hào, tui hôn anh thật sâu, hôn anh như chưa bao giờ được hôn, hôn anh như sẽ không bao giờ được hôn nữa. peter khẽ quay lưng đi cũng không quên quay lại nhìn tui và Gia Hào một lần nữa, chắt anh ta cảm thấy rất buồn nhưng cũng thấy rất vui vì Hào mà người anh ta yêu được hạnh phúc. Tui dức môi khỏi môi anh lấy hai tay mình khẽ nâng mặt anh lên nhìn thẳng vào mặt anh, gương mặt anh có vẻ bầu bỉnh hơn trước, nhưng nhìn anh vẫn rất đáng yêu.

– Vỹ nhớ Hào nhiều lắm – tui nói rồi hôn lên môi anh một cái rõ kêu, tôi hôn lên dưới mắt anh nơi có giọt nước mắt của anh đang chảy xuống, tui mút luôn giọt nước mắt của anh vào trong miệng mình.

– Hào cũng vậy nhưng sao Vỹ lại ở đây, còn mẹ thì sao, con… – tui lại hôn lên môi anh một cái chặn ngang những gì anh sắp nói.

– Vỹ không muốn Hào nhắt tới những chuyện đó nữa, bây giờ Vỹ chỉ biết chúng ta ở đây và yêu nhau thật nhiều mà không ai cấm cản chúng ta cả, chúng ta có thể công khai tình yêu ở khắp mọi nơi mà không cần quan tâm đến ai cả, Vỹ có cái này muốn tặng cho Hào – tui khẽ móc trong túi mình ra một chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh, khẽ đặt một chân quỳ xuống nền tuyết trắng bật chiếc hộp ra, tui thấy anh mắt Hào hết sức bất ngờ khi biết đó chính là chiếc nhẫn Hào đã bỏ nó đi ở rạp chiếu phim.

– Sao nó lại ở đây – Hào hỏi tui.

– Chiếc nhẫn này chứng minh cho tình yêu của Vỹ với Hào nó đã mất đi nhưng vẫn tìn lại được chứng minh cho tình yêu của chúng ta vẫn còn và sẽ mãi mãi không bao giờ mất đi – Hào mĩm cười định đưa tay lấy chiếc nhẫn, tui lại nhanh tay đóng chiếc hộp lại, đứng lên hôn vào môi hào thêm cái nữa.

– Đây không phải chổ deo nhẫn cầu hôn – tui nói rồi mĩm cười nắm tay Hào chạy thật nhanh trên nền trời tuyết đang rơi, trắng xóa khắp nơi, trắng tinh khiết giống như tình yêu của chúng tui vậy, chúng tui cứ nắm tay nhau mà chạy, dưới cái lạnh giá nhưng chúng tui thật ấm áp quá, hai chúng tui mĩm cười thật hạnh phúc nghe vang đâu đó những giai điệu thật mượt mà của bài hát vô cùng lãng mạn Last Christmas…

Last christmas!…

I gave you my heart …

But the very next day you gave it away …

This year…

To save me from tears…

I’ll give it to someone special…

Mọi người có biết Vỹ nói nơi nào thích hợp nhất để deo nhẫn cầu hôn không, là nhà thờ đấy, Vỹ sẽ nhờ một linh mục minh chứng cho tình yêu của họ trước chúa, Canada nơi mà chấp nhận tình yêu của những người đồng tính, nơi mà lá cờ cầu vồng bay phấp phới.

…The end…
Thế là hết truyện rồi các mem à! chờ đón tập truyện khác nhé
Về Đầu Trang Go down
 
Truyện "Anh làm bà xã em nhé" Phần 2 chương VII
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn LGBTQ+ Bà Rịa Vũng Tàu :: TRUYỆN NGẮN LGBT :: TRUYỆN ĐỒNG TÍNH NAM-
Chuyển đến